ng thấy ai…
Một lời cảnh cáo, đối với Duyên cái hình ảnh cả 2 mẹ con dì Phương và bé Thanh bị hiếp là một lời cảnh cáo đanh thép mà bọn chúng gửi cho cô, bọn này quả là dã manva2 cũng quá liều lĩnh, Duyên phải chằm sóc cả ba người từ sáng đến tối thì Dì Phương mới bắt đầu tỉnh dậy. Biết mình bị cả đám hội đồng làm nhục, dì đã khóc trong tủi nhục cả đêm. Tất cả đề bị sốc, sốc thật sự. Nhưng dù có sốc đến đâu thì chuyện này cũng không được tiết lộ cho ai biết dù đó là công an. Duyên thừa biết với vốn kinh nghiệp ít ỏi của mình, lý do mà Hùng luôn bị băng nhóm này qua mặt là vì có tay trong. Chắc chắn trong lực lượng công an hay như thế nào đó, có tya trong khiến cho Hùng luôn mất dấu bọn chúng. Hiểu điều đó nên điều mà Duyên khuyên cả Vy và hai mẹ con Phương, đó là im lặng và hãy cùng cô tìm ra sự thật, nhưng cả 3 người có thể im lặng nhưng họ quá kinh sợ bọn phỉ này, việc họ dám cùng Duyên tìm ra sự thật quả là điều khó tin. Dì Phương thì có thể chịu được cú sốc quá lớn này dù bao nhiêu là tủi nhục, chị vẫn còn đủ tỉnh táo để đi khám phụ khoa, quả nhiên, con dâm loạn đã cấy trong người chị một bào thai vô chủ, nén nổi đâu, chị phá bỏ nó.
Còn Thanh và Vy thì muốn quên hết mọi thứ, và Duyên cũng có tác động vì cô biết rất có thể 1 tối nào đó, cọn thú vật kia lại rình mò tới đâu để một lần nữa thỏa mãn thú vui xác thịt, cô khuyên cả hai cùng lên Nha Trang dài ngày, để cố quên đi nỗi đau kinh khủng ấy, đó cũng là một cách để Vy và con bé Thanh tạm lánh mặt một thời gian. Lẽ ra cả dì Phương cũng đi cùng, nhưng vì những ngày thi học học ở trường sắp đến, làm giáo viên thì không bỏ những ngày này được. Lo lắng nên Duyên quyết định tạm thời chuyển qua sống chung với dì Phương trong những ngày Vy và bé Thanh đi vắng. Cũng kể từ ngày hôm đó, ngoại trừ thời gian ban ngày đi làm, khi tối đến, đi đâu cả Duyên và Phương cùng đi chúng với nhau, gọi là dì nhưng Phương chỉ hơn Duyên 12 -13 tuổi, nên những lúc sinh hoạt và nói chuyện, Duyên thường vẫn gọi là chị Phương hơn.
Hùng mới đi công tác đặc biệt được có hơn 1 tuần mà ở nhà đã xảy ra biết bao nhiêu là chuyện, Duyên chẳng dám đưa việc này lên cơ quan công an, một cách hành xử bắt buộc mà trước giờ cô chưa từng nghĩa là sẽ cư xử như vậy, có thể rất nhiều hậu quả phát sinh nếu việc này đến tay công an quận, thanh danh của Hùng – đánh động tình hình bọn tội phạm này có thể lặn mất, chưa kể là Duyên còn không hiểu ai là “camera” đã luôn thông tin cho chúng biết trước cả cô và Hùng một bước. Sự việc cứ cháy âm ỉ trong đầu Duyên có lúc đến khiến cô thất thần ngay trong giờ làm việc, và khi bạn phải làm việc với 1 sếp khó tính, khả năng tập trung suy giảm là điều rất dẽ khiến sếp của mình nổi nóng, và trong cuộc họp giao ban giữa các ban trong tòa soạn, Duyên đã được chính tổng biên tập TRỌNG THUẦN nhắc nhở về thái độ làm việc, ông TRỌNG THUẦN xuất thân từ một nhà báo năng nổ từ những ngày đầu giải phóng, tính đến nay khi đảm nhiệm thuyền trưởng một tờ báo thì mái tóc của ông đã bạc gần hết, ở cái tuổi gần 60 thì có lẽ chỉ có đam mê mới khiến ông ở lại với tòa soạn này, trong tòa soạn từ phóng viên kỳ cựu cho tới lớp phóng viên trẻ như Duyên không ai là không dành cho ông TRỌNG THUẦN một sự tôn trọng nhất định (TRỌNG THUẦN sẽ là 1 nhân vật có tầm ảnh hưởng trong câu chuyện này) . Tuy bị nhắc nhở nhưng Duyên vẫn không thể dứt bỏ suy nghĩ của mình, trên đường trở về phòng làm việc cô rảo bước thật châm để suy nghĩ đâm đâm vào những tình tiết vụ việc mà chỉ mình cô và nạn nhân mới biết nhưng tất cả đều quá mờ mịt và chẳng thể sâu chuổi thành một manh mối nào rõ ràng, nhưng cô tin mình sẽ khám phá ra được sự việc, và điều đó đúng là sắp xảy ra, cô có thể khám phá ra sự thật, nhưng cô vẫn không thể hình dung được cái giá để đổi lấy sự thật là gì.
- Duyên!
Nghe có ai đó gọi tên với cái giọng quen quen, cô giật mình quay lại, hóa ra là ông TRONG THUẦN.
- Duyên, tôi thấy cô gần đây có vẻ không tốt lắm, có chuyện gì không?
- Dạ không có đâu, em chỉ mất ngủ thôi.
- Vậy thì cố gắng nghỉ nhiều cho lại sức, àh mà cô nhớ đến dự buổi liên hoan mười năm thành lập tờ báo nhé, có bạn bè hay người thân nào cứ dẫn đến cho vui, không sao hết, mà cô biết là tôi không thích trễ giờ đâu nhé…
Tờ báo thành lập sẽ tròn 10 năm tuổi vào thứ 6 tuần này, hôm dó sẽ có một buổi liên hoan chung với các nhau, nếu Duyên đi, chị Phương sẽ phải ở nhà một mình, nên cô quyết định đưa Phương theo cùng, đó cũng là một cách đổi mới không khí cho Phương sau biến cô quá lớn. 5h chiều, trời nhiều gió, một chiếc toyota Yaris đến trước cửa, một người phụ nữ với chiếc đầm đen bóng mượt bước xuống xe và đi vào trong nhà, một lát sau cả Duyên và dì Phương cùng ra xe, người phụ nữ mặc bộ đầm đen chính là Thúy, phó ban chính trị xã hội, một ban trong tòa soạn mà Duyên chính là thành viên, còn chiếc xe do chính chồng chị Thúy lái, vì có mối quan hệ công việ thân tình nên Thúy muốn cùng qua đón Duyên đi đến buổi tiệc, hẳn nhiên là cũng có dịp làm quên với Phương, cả ba người phụ nữ lên xe, chiếc toyota được nhấn ga và bắt đầu rẽ ra ngoài đường lớn, và giữ hằng trăm hằng ngàn những chiếc xe khác, họ không hề nhận ra một chiếc airblack với hai thanh niên đang bám theo từ phái sau đến gần cả chục mét.
Buổi tiệc quả thật rất đông đúc, có khi chẳng ai có thể biết hết mặt ai, từ cánh nhà báo cho đến khách mời từ tòa soạn hay các cơ quan khác đều góp mặt, tất cả tạo nên bầu không khí rộn ràng vui vẻ, gần 10 giờ đêm buổi tiệc linh đình mới bắt đầu có dấu hiệu giãn hồi, ai nấy cũng vui vẻ mãn nhãn với buổi gặp mặt vui vẻ này. cả chị Thúy, Duyên và dì Phương bước chân ra đến đại sãnh thì đứng chờ anh chồng chị Thúy lái xe ra đón thì bất ngờ Duyên được gọi từ phía sau:
- Cô Duyên, tôi muốn nói chuyện với cô một chút
Phía sau, tổng biên tập TRỌNG THUẦN với mái tóc bạc như cước trong bộ vest lịch lãm, tay hãy còn cầm 1 ly rượu vang đỏ gọi Duyên lại, thấy vậy Duyên nói chị Thúy nhờ đưa dì Phương về nhà trước, phần mình sẽ đi taxi về sau, và rồi tiễn dì Phưng và hai vợ chồng chị Thúy lên xe, Duyên quay vào trong gặp ông TRỌNG THUẦN.
Chiếc xe Toyota Yaris đen cáu cạnh rẽ ra khỏi sân của nhà hàng, phóng trên đường lộ, chạy mãi cho đến khi đi đến ngang khu vực đất trống đang chờ giải tỏa, thì một chiếc xe gắn máy Airblack lao đến cập sát vào thành xe và có cảm giác hai chiếc xe va quẹt vào nhau, chồng chị Thúy theo phản xạ vội phanh xe sát vào lề đường, và mở cửa xuống xe kiểm tra, phía bên ngoài, 3 thanh niên trên chiếc Airblack cũng dừng lại, bên trong nhìn ra, cả dì Phương và chị Thúy đều lo sẽ có một cuộc cự cãi xảy ra, giao thông là vậy cứ có va chạm thì người ta cãi lấy cãi để như có quan tâm gì đến chuyện khác, nhưng lần này không như các trường hợp khác, nhóm thanh niên kia không quan tâm đến ai đúng ai sai, thứ mà họ quân tấm đến chính là những người phụ nữ còn lại trong xe, vì họ chính là người đã bám theo xe của vợ chồng chị Thúy từ khi đón Duyên ở nhà cho đến khi tàn tiệc đi về, nhưng tiếc là họ không lường trước được lúc đi về, không có Duyên, nhân vật chính mà họ cần gặp….
Phần Duyên, cô sắp trải qua lúc mà cô có được những điều cô cần, nhưng cuộc sống vốn công bằng, hay đó chỉ là sự bất công mà con người cố tình tạo ra, thứ mà cô cần nluc1 này là sự thật, sự thật phía sau bức màn đen tội lỗi, sự thật về những vụ hiếp dâm mà cô có cảm giác chính cô cũng sẽ trở thành 1 nạn nhân như bao nhiêu chị em phụ nữ khác, cô tin mình sẽ tìm ra sự thật, nhưng cô chưa nghĩ là sự thật sẽ đến với thử thách nào, mọi thứ đều là tình cờ, và sự thật đến với Duyên cũng như chính sự tình cờ.
Sau khi tiễn vợ chồng chị Thúy và chị Phương ra ngoài xe, Duyên quay vào trong gặp ổng biên tập TRỌNG THUẦN
- Tổng biên tập còn chưa định về hay sao mà gọi em ở lại
- Cô Duyên này, dù là xưng anh em trong cơ quan, nhưng với tuổi tác và mái tóc bạc của mình, hôm nay tôi muốn nói chuyện với cô, như một người đáng tuổi cha mẹ nói với một cô phóng viên trẻ, có được không?
Lời đề nghị khiến Duyên hơi bất ngờ, trước giờ ông THUẦN tiếp xúc với cô bằng cái vẻ lạnh lùng, và cái vẻ lạnh lùng đó cũng in sâu vào trong tâm trí của nhiều đồng nghiệp khác, nhưng họ vẫn thường nói rằng sau cai vẻ lạnh lùng đó là 1 con người đáng kính, và dường như Duyên đang dần dần thấy được điều đó.
- Tôi muốn nói với cô vài điều, nhưng ở đây không tiên, cô vào trong xe của tôi, cũng ngắn gọn thôi.
Duyên cùng ông THUẦN ra bãi đỗ xe, cô cùng ông ta vào hàng ghế sau 1 chiếc xe con 4 chỗ, ông THUẦN bảo tài xế đi ra ngoài để ông được nói chuyện với Duyên
- Chắc cô đang thắc mắc vì sao tôi gọi cô vào trong xe để nói chuyện, đơn giản vì tôi không muốn người khác nhìn thấy, trong thời điểm này bất cứ ai nhìn thấy tôi nói chuyện với cô đều có thể có quyền nghi ngờ, và tôi tin là cô hiểu tôi đang nói về cái gì
- Có phải tổng biên tập muốn nói về loạt bài viết về những vụ án hiếp dâm mà tôi đang phụ trách.
- Phải, cô lanh trí lắm, và tôi nói thẳng, bản thỏ mà cô gửi cho tôi cuối tuần trước, tôi đã xem rất kỹ, trong abn chuyên đề chính trị xã hội thì loạt bài của cô đang gây sự chú ý lớn nhất, và trong các tờ báo khác họ không có được những thông tin cũng như viết được loạt bài như cô, xong….tôi nghĩ tôi sẽ không cho đăng.
- Tại sao? Tổng biên tập? sao lại như vậy
- Cô bình tĩnh, tôi biết cô đặt hết tâm huyết vào trong bài viết, cái cô cần là chân lý, một nàh báp trẻ cần một chân lý, 1 tổng biên tập như tôi cũng cần điều đó, nhưng cô cần có cái nhìn rộng hơn.
- Rộng hơn? Tổng biên tập có thể nói rõ...
Duyên tỏ vẻ nôn nóng với cách vào đề của ông THUẦN, cô càng sốt ruột hơn khi cái khuôn mặt từng trải mấy chục năm trong nghề báo như vô cảm khi ra quyết định không đăng bài viết của cô. Rồi ánh mắt ông THUẦN đưa nhìn cô phóng viên đáng tuổi con mình:
- Cô nói xem, nếu trong đêm tối thiếu ánh đèn, 1 người đi xe máy, giữa việc họ đưa tay xin nhường đường và việc họ bật đèn xi – nhan xin nhường đường thì cái nào làm cô dễ nhận biết hơn.
Thấy Duyên ló mắt ra ngó mình, ông THUẦN tiếp lời
- Thôi, chỉ có thằng ngu mới không biết, phải không, người bật đèn xi – nhan luôn là người khiến chúng ta chú ý hơn và chúng ta sẽ biết để nhường đường cho họ.
Câu nói của ông THUẦN khiến Duyền dịu mắt lại, ánh mắt kinh ngạc đã chuyển thành ánh mắt của sự suy tư, và Duyên không nói lên được lời nào, như thể cô đang có 1 dòng suy nghĩ chảy bất tận trong não mình.
- Cô Duyên, tôi biết cô rất có năng lực và tôi tin cô đã hiểu những gì tôi muốn nói, cuộc trò chuyện của chúng ta xem như hết nhé, tôi chúc cô 1 buổi tối thật vui, và tôi muốn nhắc cô, nếu cô theo đến cùng mọi việc, tôi ủng hộ, nhưng nếu cô mạo hiểm, tôi phản đối. Thôi cô xuống xe được rồi.
Cho đến khi ông THUẦN đi khỏi, cô vẫn hết kinh ngạc, thứ mà cô kinh ngạc không phải là vì sao ông THUẦN không cho đăng bài viết, àm cô kinh ngạc vì dưới cái dáng vẻ lạnh lùng kia là 1 người đàn ông thâm thúy và tinh tế đến không ngờ, vì sao ư? Vì ông ta đã dùng một hình tượng ẩn dụ để nói lên toàn bộ những gì đáng sợ mà tuổi trẻ của Duyên không lường đến. cụ thể là:
“ ông THUẦN đã nói đến 1 hành động đơn gian, 1 người đi trong đêm tối, nếu họ đưa tay xin nhường đường và nếu họ bật đèn xi – nhan xin nhường đường, rõ ràng hành động nhấp nháy đèn xi – nhan dễ bị chú ý hơn và những người khác sẽ nhường đường, phải chẳng ý ông THUẦN chính là : nếu trong lúc này cho đăng những bài viết của Duyên, bọn tội phạm sẽ đọc được và chú ý, chúng sẽ bị đánh động, và vì thế, mọi nỗ lực từ công an cho đến báo chí sẽ là vô ích khi mà chúng lại đề cao cảnh giác hơn bao giờ hết. Ông THUẦN vẫn cho phép Duyên tiếp tục theo đuuổi vụ việc, điều đó cho thấy việc đăng tải bài viết của Duyên chỉ là vấn đề thời gian, và lúc này chưa phải lúc thích hợp, nếu cho đăng, hậu quả có thể sẽ rất xấu”
Duyên thầm thán phục sự tinh tế và lõi đời của người đàn ông đó, nhưng có một thứ mà cô không hề biết, đó là ông THUẦN cũng rất hài lòng khi thấy Duyên chấp nhận ý định khog6 đăng bài của ông, khi Duyên bước ra khỏi xe, ông đã mỉm cười, nhưng Duyên không nhìn thấy được nụ cười đó, một nụ cười không phải thánh thiện hiền lành, mà là một nụ cười đầy ẩn ý, nếu không muốn nói có phần thâm hiểm, Duyên không hề biết sự thật mà cô theo đuổi nằm trong chính cái đầu của người đàn ông tóc bạc đó…
Nhưng cuộc sống vốn nhiều bất ngờ, trong lúc bước ra khỏi xe ông THUẦN, cô vô tình làm rôi chiếc mát ghi âm nhỏ như câu viết máy xuống sàn xe, và tình cơ cú va chạm khiến công tắc ghi âm bật lên, sự thật gì sẽ được ghi lại trong máy? Và đó sẽ là manh mối sống còn cho Duyên tìm ra chìa khóa giải mã mọi vấn đề…
Trên đường về, Duyên cố gọi cho dì Phương xem đã về đến nhà chưa, nhưng điện thoại sao chẳng có sóng, Duyên nhờ Taxi dừng lại cho cô xuống gọi điện thoại, chiếc taxi tấp vào ven đường và Duyên bước xuống trước 1 khi đất trống, lna62 nay thì điện thoại đã lên sóng và Duyên có thể gọi, nhưng phía bên kia máy của dì Phương đã tắt từ khi nào, chỉ có tiếng ò e đáp lại torng điện thoại của Duyên. Chẳng hiều thế nào, Duyên định lên taxi đi thằng về nhà thì chợt nhân ra, trong ánh sáng đèn đường hắt vào trong xa của khu đất trống um tùm cây bụi, chiếc xe của vợ chồng chị Thúy với bản số xe đang đập vaò mắt cô, cách đường lộ khá là xa (?)
Thận trọng, từng bước một Duyên tiến sâu vào bên trong khu đất um tùm, đến gần chiếc xe, lúc này đã cách đường lộ bên ngoài gần cả trăm mét. Rõ ràng đây đúng là chiếc xe của vợ chồng chị Thúy đã đến đón Duyên và dì Phương khi chiều, sao bây giờ lại nằm ở đây, cửa xe mở toang nhưng bên trong chẳng có ai. Cô nhìn hết muột lượt xung quanh thì nhận ra các đó chừng hơn chục mét có một cái nhà kho, linh cảm có cái gì đó không hay, Duyên rón rén tiến đến nhà kho. Đến gần, cô tháo luôn đôi giầy cao gót của minh ra để tránh gây ra những tiếng động không cần thiết. lách người qua hai cánh cửa đang khép hờ sau khi đưa mắt nhìn vào bên trong một lượt, Duyên nhẹ nhàng bước vào bên trong. Bên trong hoàn toàn tối om và yên lặng. Duyên lục tìm chiếc điện thoại và bật ánh đèn flash của camera lên soi qua một lượt, đúng mà một căn nhà kho cũ kỹ nhưng vẫn còn đang được sử dụng, và nhanh chóng Duyên khám phá ra đây là nhà kho dùngđể chứa nước đá, những cây nước đá được bảo quản trong những hầm lạnh ở tầng hầm. Hóa ra chẳng có gì là đặt biệt, nhưng thật bất ngờ cô phát hiện ra 1 cây nước đá được để chung với những cây khác, bên trong có một bao gì đó trắng tráng, to như bao bột ngọt khoảng chừng gần 500g. dù thắc mắc không biết bao đó là bao gì mà lại được đặt âm trong cây nước đá kỳ lạ đến vậy, nhưng Duyên không làm sao lấy nó ra được, vì muốn lấy là phải chặt gẫy hay làm cho cây nước đá này tan ra, mà Duyên thì không thể, may thay ngay bên cạnh có một cây nước đá cũng được giấu bên trong cái túi trắng tương tự, nhưng không hiểu gì sao 1 đầu túi trắng lộ ra ngoài, ngay lập tức Duyên dùng chìa khóa chọc thủng túi trắng đó là sửng sốt khi cái thứ bột mịn như bột mì trào ra ngoài mà mới nhìn thoáng qua Duyên đã nhận ra nó là gì, cái thứ bột trắng mà cô được thấy trong những tấm ảnh Hùng cho xem, cái thứ bộ trắng mà Duyên chính mắt nhìn thấy trong nhà Vy khi phát hiện thân thể Vy cùng hai mẹ con dì Phương lã thể sau một đêm bị hãm hiếp, nó là mà túy, thứ luôn rơi lại tại hiện trường những vụ án Hiếp dâm.
Ngay lúc đó, chiếc điện thoại báo phin yếu và tự động ngắt đèn flash. Bóng tối quay trở về trùm lấy xung quanh Duyên, không mở được đèn flash thì Duyên đành mở màn hình điện thoại cho sáng mờ mờ để cô tìm hướng đi ra ngoài, ra khỏi tầng hầm, bỗng Duyên cảm giác có nghe loáng thoáng tiếng động gì đó hơi nhốn nháo đâu đó quanh đây, cô cố giữ thật yên lặng, thì đúng là ngoài tiếng dế kêu ren rét thì vẫn còn những tiếng từa tựa như tiếng cưới nói, tuy nghe không rõ ràng nhưng để ý một chút thí sẽ nghe thấy. cô đoán chắc là những người làm trong nhà kho này đêm xuống tổ chức ăn uống với nhau thôi, nhưng nghĩ đến chiếc xe của vợ chồng chị Thúy sao lại đâu trong này, khiến Duyên vó hơi tò mò, cô quay tới quay lui nhìn xung quanh thì phát hiện ở cuối dãy nàh kho, khá xa bên dưới hình như còn có 1 cánh cửa, cô nhánh chóng tiến đến và cánh cửa đó là cửa hậu, thoát ra ngoài khu đất trong sau lung nhà kho, cách đó cũng hơn chục mét có ánh đèn sáng mà nhìn sơ qua Duyên cũng biết đó là ánh đèn tròn, ánh sáng vàng vọt phát ra đủ để Duyên nhận ra đó là một căn nhà gỗ nhỏ, được làm từ những tấm gỗ tạp vây lại thành tường, và những tiếng động nhốn nháo kia rõ ràng là phát ra từ đó.
Càng lúc Duyên càng muốn biết ai đang ở trong đó gần đêm này, cô bước thận trọng tới, và ngay bước chân đầu tiên, bàn chân trần của Duyên ngay lập tực đạp lên một vật gì đó cưng cứng khiến cô giật mình, thì ra đó là một chiếc điện thoại bị tháo hết sim và pin ra, chỉ còn lại chiếc vỏ, nhưng Duyên tiếp tục chợt giật mình khi nhận ra đó lại là chiếc điện thoại mà hằng ngày cô vẫn thường thấy dì Phương sử dụng, tại sao bây giờ lại bị vứt ở đây, sim và pin đều bị tháo ra mất. Càng lúc Duyên càng cảm thấy, có thể trong căn nhà ọp ẹp kia, bí mật sẽ được giải đáp, và Duyên thật nhẹ nhàng tiếng đến ngồi nha, nhẹ nhàng tìm đến với những manh mối đâu tiên của sự thật.
Duyên mon mem đến gần cang nhà, ánh đèn vàng hắt ra càng lúc càng rõ, nhưng sợ ai đó phát hiện, cô lại lựa những bụi cây tối u u để chậm rãi tiếp cận. Căn nàh tuy vách gỗ nhưng khá tháng rộng, cũng có nhiều ngăn. Định lẽn vào trong thì Duyen chợt thấy có hai bóng người bước ra, hoảng quá cô chẳng kịp nhìn kỹ họ là ai như thế nào, tự nhiên cô muốn tìm góc khuất nào đó núp vào cho kín. Tiện thấy có một phòng tối đang khéo hờ cửa, bên trong tối om, chắc là không có người Duyên vội lách người vào trong và khéo hờ cửa lại. Căn phòng tuy tối om nhưng do tượng bằng những vách gỗ cũ và có phần mục nát nên thỉnh thoáng Duyên vẫn tìm được những khe hở to đang đầu đũa để nhìn ra bên ngoài, hai tên khi nãy đi ngang qua nơi Duyên trốn và đi thẳng ra ngoài bụi cây thoải mái đứng đái. Cô định bụng chờ cho chúng vào hẳn bên trong cô sẽ lại chui ra, ngòa ngờ khi đi ngang….cả hai thấy cảnh cửa phòng nơi Duyên trong được khép sơ sài, bất thình lình chúng đẩy cửa phòng bật ra và dùng đen pin rọi khắp một lượt. Ánh đèn pin dần dần được soi từng góc của căn phòng, chẳng có gì ngoài những thung xốp được chất đầy trong đó. Thật ra khi thấy chúng nhìn qua khe cửa, Duyên hoàng hốt đã nép người vào trong một góc nơi có nhiều thung xốp chồng lên nhau, nhờ vậy mà khi kiểm tra bằng đèn pin chúng không phát hiện được Duyên đang ngồi núp trong góc, tim đập như trống vỗ còn mặt thì mướt đầy mồ hôi.
Cả hai thằng nhìn tới nhìn lui chẳng thấy gì đáng nghi nên bỏ ra đóng cửa lại, tai hại là chúng móc luôn ống khóa vào bóp lại, vậy là Duyên vô tình bị nhốt trong căn phòng này, trong bóng tối cô chẳng biết phải làm sao thì tình cờ phát hiện có một khe hở trên tường, khe hở khiến anh sáng phía bên kia chiếu vào, Duyên bò lại gần, nhìn kỹ thì khe hở quá nhỏ chẳng nhìn được qua bên kia, chỉ nghe bên đó toàn tiếng đàn ông, tiếng ăn nhậu ồn ào, cô đưa tay sờ vào khe hở thì phát hiện khe hở đó chính là do mối ăn mòn, cào cào một chút thì những bụi gỗ đã mục nát bao lâu dần rơi ra, từ một khe hở bé xíu mà giờ đâu bong ra thành 1 rãnh hở dài hơn gang tay khá rộng, với rãnh hở như thế, Duyên thoải mái nhìn vào bên trong mà chẳng sợ ai phát hiện… Và cô suýt kêu thét lên, đến nỗi tay phải vội bịt bụm miệng mình lại khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong….
Không chỉ những gì cô nhìn thấy mà cả những gì chính tai Duyên nghe thấy đều thật đáng sợ, cô ngay lập tức nhận ra tối nay số phận đã mỉm cười cho cô sự may mắn vô cùng, nếu khi nãy cô đi về chung với chị Thúy thì giờ đây đời con gái của cô chắc đã tan nát, quan rãnh hở, cảnh tượng kinh khủng đang diễn ra trước mắt Duyên, đó là một căn buồng ngủ rộng rãi, giữa phòng chỉ có một bóng đèn tròn treo lũng lẵng trên cao, ngay ở góc phòng, anh chồng của chị Thúy bị cột chặt trong một góc, bị nhét giẻ chặt cứng trong họng, cả khuôn mặt sưng tấy lên có lẽ do đánh hội đồng. Giữa phòng lố nhố đến cả 5 – 6 thằng đan ông đang chè chén rôm rã với nhau. Sau lứng đám hỗn độn đó là chiếc giường bằng ván gỗ đã cũ kỹ, màn (mùng) được tém gọn trên cao, mền gối bừa bãi, và quang trong là cả dì Phương và chị Thúy đều bị trói chặt, đang nằm quằn quại trên giường. cả hai đếu bị trói hai cổ chân lại, hai tay bị trói bẻ ngược ra phía sau, và bị bịt chặt miệng bằng một mảnh vải khác, cả hai nằm nghiêng trên giường, vừa ú ớ hét vừa cố vặn người quằn lên để hòng tìm cách thoát ra, mặc cho hai người đep cố vùng sức, bọn chúng vẫn thản nhiên tiếp tục chè chén.
Duyên biết sau khi ăn uống đã đời chúng sẽ làm nhục chị Thúy và cả dì Phương nữa, phải hành động gì đó, nhưng nếu cô xông ra thì không biết chừng chẳng cứu được ai mà lại còn bị bắt là trò vui thâu đêm cho chúng. Nghĩ thế cô móc điện thoại ra định gọi ngay hay nhắn tin cho ai đó, nhưng tệ hại làm sao khi chiếc điện thoại vừa lóe sáng lên ngay lập tức báo hết pin và … tắt ngấm… có nghĩa là Duyên chị còn biết ngồi một chỗ, bất lực nhìn cảnh tượng kinh khủng ấy diễn ra.
- Anh em, ăn uống còn dài, ngày mai ta lại tiếp tục. Tối nay, đáng tiếc là không bắt được con nhà báo, phần anh Hòa lại bận công việc đột xuất nên không thể góp vui cùng với anh em. Bởi vậy, anh Hòa có nhờ tôi nói lại với anh em, đêm nay cứ ăn uống no say, anh em nào cần tiền thì cứ lấy mà xài, riêng hai con đàn bà này…cho anh em trọn quyền
- Anh em cũng đừng lo, không có con phóng viên kia, nhưng tối nay hầu anh em là một phó ban chính trị - xã hội, so ra thì cũng là nhà báo cả thôi…ha ha ha, hai con đàn bà này, anh em cứ thoải mái mà thưởng thức, hiếp cho tụi nó có thai luôn cũng được.
Cả Phương và Thúy nhìn nhau ánh mắt đầy hoang mang, Thúy chỉ hơn 30 tuổi, còn chưa có con, còn Phương thì chẳng muốn lại phải trãi qua một đêm dài với cả mấy thằng đàn ông như thế này. trong nhóm này chỉ có hai tên lần trước tháp tùng cùng Hòa vào gây án trong nhà của Vy, đương nhiên là trong cái đêm mưa gió đệnh mệnh đó, cả hai tên đều có dịp cưỡng bức Phương rồi, hôm nay chúng sse4 có hứng thú với chị Thúy hơn, và cũng vì thế nên:
- Anh em, con mặc áo trắng chính là cô giáo đó, xử nó trước đi
Nhưng tên khác hứng thú hẳn lên, chúng xúm lại giường, kéo dì Phương sát lại chúng rồi tháo dây trói ở chân ra, rồi mặc cho Phương cự tuyệt vẫy vùng, chúng đẫy Phương té hết vào người tên này đến tên khác, Phương bị chuyền qua tay từng tên từng tên một, mỗi lần ngã vào vòng tay thằng nào, thằng đó lại ôm hôn tới tấp vào mặt và cổ của chị, rồi nhanh chóng chuyền qua tay thằng khác
- Ha ha ha, chuyền nó qua đây… ha ha ha, đéo biết cô giáo mặc đồ lót màu gì hả...